Đây là lần thứ 2 mình được tham
gia chương trình Inner Space Cafe và lần nào mình cũng ngủ quên trên xe bus, ngậm
ngùi bắt xe quay lại. Lần này có lẽ mình “bá đạo” hơn khi bắt ngủ quên sang tận
gần Gia Lâm rồi bắt quay trở lại nhưng vẫn may mắn khi được tham gia lớp học
cho dù có bị bỏ lỡ mất phần trò chơi ở đầu chương trình.
Tham gia chương trình lần này với
chủ đề “chấp nhận”, lúc đầu mình nghe thấy có vẻ hơi bi quan nhưng sau khi học
xong và về suy ngẫm mình thấy cụm từ này rất có ý nghĩa. Đơn giản chấp nhận là ta
chấp nhận chính bản thân mình, chấp nhận người khác và cả chấp nhận mọi sự việc
xung quanh ta nữa. Chấp nhận không bao giờ đồng nghĩa với cam chịu. Bởi nếu như cam
chịu ta âm thầm chịu đựng những điều bất hạnh, những nỗi khổ trong ta thì chấp
nhận chính là ta biết những điều đó nhưng ta sẽ phải hành động để thay đổi những
điều đó.
Hôm qua đến Ucie còn đặc biệt hơn
nữa vì mình được nói chuyện với một đứa em đầy cảm xúc ngồi bên cạnh. Nếu thoạt
nhìn qua thì thấy em là người hướng ngoại cao, có bản lĩnh và cái “tôi” cực kỳ
lớn nhưng khi mình nói chuyện và tâm sự nhiều hơn với em thì chợt nhận ra em là
người sống “rất nội tâm”, rất nhiều lo nghĩ. Em kể về gia đình, về bạn bè, về
cuộc sống của em và tất cả mọi thứ xung quanh em dường như nó không đúng với ý
của em. Dĩ nhiên là em không chấp nhận điều đó nhưng em lại không biết cách gỡ
bỏ hay vứt nó đi như thế nào mà cứ giữ mãi trong lòng, đến mức bị “ức chế” và
khi nói ra vô tình em đã khóc, em khóc như một đứa trẻ con. Có thể câu chuyện
mình vừa kể ra nó đã đi lệch hướng so với yêu cầu của cô giáo hôm đấy nhưng nó
lại cho chính mình một bài học rất lớn “cuộc sống đôi khi là phải biết chấp nhận
nhưng chấp nhận rồi phải hành động phải thay đổi” chứ đừng lo lắng, suy nghĩ và
rồi tự mình gây ra áp lực cho mình – đấy chính là biểu hiện của cam chịu.
Khi cô giáo yêu cầu mỗi nhóm vẽ một
bông hoa gồm có 4 cánh: cánh đỏ tượng trưng cho những điều mà bạn không chấp nhận,
cánh xanh tượng trưng cho điều mà mình sẽ chấp nhận và còn những cánh hoa màu
trắng tượng trưng cho những tầm nhìn mới. Nhóm bạn đã đi kể về một câu chuyện của
một bạn trong nhóm như chuyện ăn chay, chuyện tình yêu hay chuyện bạn bè thì
nhóm mình lại đi liệt kê tất cả những điều mà nhóm mình nghĩ về nó (chắc có hơi
lệch với những gì cô giáo yêu cầu). Viết xong cũng như giống như mỗi người có
thời gian tự nhìn lại câu chuyện của mình, tự nhìn lại bản thân của chính mình
và ai cũng thấy thoải mái hơn khi được nói ra, khi được trao đổi. Và cũng chính
nhờ phần thảo luận nhóm nhỏ này mình đã rút ra được một điều là cuộc sống nên
có những “chấp nhận” chứ đừng “không chấp nhận” nó; chấp nhận để ta có “tầm
nhìn” mới để vượt qua, khắc phục nó.
Sau đó còn được chơi 2 trò chơi rất
vui vẻ nữa, mang tinh thần đồng đội rất cao. Trò chơi buộc chân vào nhau, mỗi
đôi phải có sự kết hợp để cùng hoàn thành yêu cầu đưa ra. Mỗi trò chơi ở đây
chúng mình chơi đều có ý nghĩa riêng của nó như trò chơi này cho chúng ta sự
đoàn kết, biết “chấp nhận” lẫn nhau và cùng nhau phát triển. Đơn giản một điều
là khi bạn bị buộc chân vào ai đó, cũng giống như bạn không chấp nhận một điều
gì đó xung quanh bạn, bạn cảm thấy rất nặng nề và khó chịu nhưng khi bạn biết
chấp nhận điều đó thì bạn sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn và cả 2 sẽ cùng nhau để
phát triển như ở đây đó là cùng nhau vượt qua trò chơi nhỏ này. Các nhóm chơi với
nhau hết mình không kể ai thắng ai thua, những nhóm không làm được sẽ được cổ
vũ rất nhiệt tình nghĩa là tất cả chúng mình và ngay cả chính nhóm đấy đều “chấp
nhận” các bạn ấy đang làm yếu và chúng mình cổ vũ để các bạn ấy tiến lên hoàn
thành nhiệm vụ.
Có lẽ chỉ khi được dự tiệc hay đến
các lễ hội thì mọi người mới đeo mặt nạ nhưng hôm nay tại đây chúng mình mỗi
người lại được phát một cái mặt nạ trắng để đeo lên và người khác sẽ vẽ vào cái
mặt nạ đấy. Mỗi người cùng tô cho nhau những màu sắc tươi sáng, những tình cảm
mà người đi vẽ cảm nhận về người bạn đó trong buổi học ngày hôm nay. Mình đã nhận
được một chiếc mặt nạ rất ngộ nghĩnh và trông cũng rất hiền lành. Khi mọi người
vẽ xong được nhìn tận mắt chiếc mặt nạ đó mình thấy rất vui và tự dưng lại mỉm
cười một mình. Nào là mọi người nhận xét mình thông minh, tự tin, tươi sáng,
vui vẻ rôi còn những bông hoa những hình thú ngộ nghĩnh nữa chứ. Hãy cảm nhận
người khác bằng cả trái tim, chấp nhận họ khi đó người đó sẽ rất thoải mái và hạnh
phúc (cũng giống như tâm trạng của mình lúc đó :D)
Bao giờ cũng vậy cuối chương
trình của Inner Space Café là mọi người được ngồi lại với nhau, yên tĩnh cảm nhận
lại về những điều mình đã thu được sau buổi học – những điều nhẹ nhàng lắng đọng
trong tâm hồn của mỗi người.
Và trong từ điển của mình bây giờ
sẽ không tồn tại cụm từ “không chấp nhận”
nữa mà thay vào đó sẽ là “mình chấp nhận”.
Mình chấp nhận mình chỉ là một sinh viên
mới ra trường chưa có nhiều kinh nghiệm, kiến thức còn nhiều hạn chế, còn yếu
Tiếng Anh, các kỹ năng mềm chưa được thành thạo; mình chấp nhận chuyện mọi người
trong gia đình mình coi mình như là trẻ con; mình chấp nhận đứa em ở cùng phòng
mình không được gọn gàng lắm…. Nhưng “chấp nhận là để thay đổi” - đó sẽ là
phương châm sống mới của mình do có chả có ai có thể hoàn hảo được chẳng qua mọi
người có chấp nhận điều đó hay không thôi.
Những lời nói của cô giáo cứ vẫn
giữ nguyên trong tâm trí của mình từ hôm qua tới giờ cho dù mình không nhớ rõ từng
lời một nhưng ý nghĩa của nó thì mình sẽ không bao giờ quên. “Tôi chấp nhận con
người mỗi khi tôi soi gương tôi nhìn thây và tôi sẽ dang tay đón nhận người đó.
Tôi chấp nhận những người xung quanh tôi và sẽ giúp người đó tháo mặt nạ “tự ti”
ra, cũng giúp họ thể hiện con người thật để mình sẽ học hỏi. Tôi không đồng ý với
ý kiến của anh nhưng tôi chấp nhận đây là suy nghĩ của anh…”
CHẤP
NHẬN ĐỂ MÌNH TIẾN BỘ HƠN, ĐÓN TIẾP TẤT CẢ MỌI NGƯỜI CŨNG NHƯ LÀ CÙNG VỚI HỌ PHẤN
ĐẤU VƯỢT QUA KHÓ KHĂN. Đó có lẽ là thông điệp lớn nhất mà mình thu được từ
buổi học. Mình chấp nhận rằng giữa lý thuyết và thực tế sẽ có rất nhiều khó
khăn nhưng mình sẽ tìm mọi cách để khắc phục nó, hoàn thiện hơn bản thân.
Mỗi lần đi học ở Ucie về là mình
thấy tâm hồn rất thanh thản, cảm giác rất bình yên, càng có thêm động lực để phấn
đấu. Đơn giản bởi lẽ đến đây mình không chỉ được nghe về các điều bổ ích, chơi
các trò chơi thú vị mà quan trọng hơn mình được nói được thể hiện các suy nghĩ
thật của mình và mọi người sẽ lắng nghe mà không bao giờ phán quyết mình. Từ
bây giờ mình sẽ là một con người biết chấp nhận mọi thứ xung quanh mình nhưng
chấp nhận của mình sẽ không đồng nghĩa với cam chịu mà đó sẽ là sự cố gắng, phấn
đấu để vượt qua những điều đó.
Cảm ơn trung tâm Ucie, cảm ơn các
bạn đã có mặt buổi học hôm đó đã cho mình nhận ra rất nhiều điều thú vị trong
cuộc sống. Cũng như cảm ơn tất cả mọi người xung quanh mình đã “chấp nhận” con
người của mình, cho dù nó còn rất nhiều hạn chế.
Phạm Vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét